Em tôi khóc chán thì lăn ra ngủ.
Mẹ tôi lau đi lau lại tấm lá dong, còn tôi thì chốc lại chạy ra đầu ngõ ngóng bố.
Mọi thứ cần thiết cho nồi bánh chưng đều đủ, chỉ còn thiếu mỗi thịt lợn. Chẳng
phải mình tôi mong bố về, toàn bộ khu tập thể nơi tôi sống cũng mong bố tôi.
Nhà nào cũng chờ thịt lợn.
Bố tôi làm
lái xe cho công ty vật liệu xây dựng. Thời đó, công ty của bố tôi ngoài chức
năng chính là kinh doanh vật liệu xây dựng ở hà nội còn kiêm thêm việc nuôi bò,
nuôi lợn và trồng sắn ở tận tuyên quang. Cứ mỗi dịp tết đến, bố tôi lại lên
tuyên quang mang thịt lợn về chia cho toàn bộ nhân viên. Nhẽ ông phải về từ chiều
nhưng giờ đã nửa đêm mà vẫn chưa thấy.
Gần ba giờ
sáng, cả khu tập thể bỗng choàng tỉnh, người ta reo hò khi thấy ánh đèn ô tô của
bố tôi rọi sáng. Rồi chúng tôi hỉ hả xem người lớn khiêng tải thịt lợn xuống xe.
Bố tôi, tay chân lấm lem dầu mỡ phân trần với mọi người. Các bác thông cảm xe hỏng
nên về muộn.
Mọi người bắt
đầu chia thịt, không khí vui vẻ tự nhiên biến mất, vài tiếng xì xầm: Thịt ôi rồi…Bố
tôi mặt tái mét. Tôi thì chả quan tâm, có thịt là tốt rồi, ôi tí cũng không
sao.
Mẹ tôi rửa thịt
kỹ càng bằng dấm. Bà rim cho tôi một nồi con con. Tôi và em tôi háo hức ngồi chờ
nồi thịt chín. Nước bọt tứa ra. Tôi dặn em : mày phải ăn dè đấy nhé. Lâu rồi
chúng tôi không được ăn thịt rim, nhẽ chỉ có dịp tết. Mẹ tôi mở vung chêm nước
mắm, mùi thối khẳm xộc lên. Em tôi lăn ra đất khóc giãy đành đạnh. Mẹ tôi đánh
rơi đôi đũa, bà cũng khóc.
. Tôi bảo mẹ:
Con bịt mũi vào là con ăn được. Mẹ đừng đổ đi mẹ nhé.
Trong màn, bố
tôi chưa ngủ, tôi bỗng nghe ông nấc hực hực.