Thứ Hai, 10 tháng 12, 2012

Bạn tôi 4


Tôi quay lại, Thành râu, dĩ nhiên là hắn nhưng trong một bộ dạng làm tôi há hốc mồm kinh ngạc. Đôi giày Murphy bóng lộn, bộ tuxedo ôm sát người, cặp kính Armani ngự trên khuôn mặt phong trần với bộ râu quai nón được cắt tỉa kỹ càng.Cổ tay đeo chiếc đồng hồ omega mỏng dính  Trông nó nửa thương nhân thành đạt, nửa bố già maphia. Có lẽ nhận ra sự ngạc nhiên của tôi, nó hơi ngượng. Nó tháo cặp kính xuống, nhìn tôi ranh mãnh rồi thì thào.
Anh em mình lại xuống u Nhất ăn chịu mì tôm đi. Nếu u cương quyết không bán chịu thì tao có cái kính này đặt tạm.

Chúng tôi phá lên cười rồi bá vai nhau đi xuống khu hàng ăn. Sinh viên bọn tôi ai cũng có tên trong sổ nợ của U Nhất. U có trí nhớ siêu đẳng, Thằng nào nợ bao nhiêu không cần giở sổ U cũng nhớ vanh vách. Thành râu là con nợ thâm niên ở đây. Nhiều lần tôi thấy u chép miệng rồi gạch nợ cho nó. U bảo tôi, Cái thằng ấy nó nghèo nhưng tốt tính, thôi tao xí xoá cho nó.
Chúng tôi vào quán U Nhất, nhưng không thấy U đâu, bán hàng là cô con gái lạ hoắc. Thành râu hỏi: U nhất đâu, bọn anh hôm nay lĩnh học bổng xuống đây trả nợ. Cô gái bảo: U em nghỉ bán hàng rồi anh ạ, lớp này U em ốm quá.
Chúng tôi uống mấy chai bia rồi Thành râu khề khà kể chuyện:
Sau cái màn quảng cấu ấy tôi nổi danh ông ợ. Mấy hôm sau thì bọn Tiến chột, Hưng bò, đến xin bái tôi làm sư phụ. Không muốn dây với mấy thằng đầu trộm đuôi cướp ấy tôi gạt phắt đi. Chúng nó đến nhà dăm lần bảy lượt, lần nào cũng quà cáp. Mẹ tôi thấy thế bảo tôi: thôi thì mày dạy võ cho chúng nó không có chúng nó đánh cho thì lại khổ. Mấy thằng này chúng nó kiêng gì ai đâu. Thế là tôi thành sư phụ của đám ma phi a. Bọn này trông thế mà tình nghĩa lắm ông ợ. Lếu láo ở đâu chứ đến nhà tôi là trên ra trên dưới ra dưới. Một điều thầy hai điều thầy, lễ số không sót cái gì. Chúng nó tập tành nghiêm túc lắm. tối nào cũng đấm đá đến nửa đêm mới về. hồi mới tập tôi bắt chúng nó ôm đá di chuyển tấn mấy tháng mà không thằng nào bỏ cuộc. Làm thầy mấy thằng này tôi tự nhiên thành ông trùm lúc nào không biết. Tôi cắm cọc mở quán chiếm mấy trăm mét đất lưu không mà chả thấy ai ho he. Hầu hết xích mích ở đó đều chạy đến tôi nhờ phân xử. Kiện tụng nhau chán chạy đến nhờ tôi chỉ uýnh dắm cái là xong. Bọn lô đề, chăn gái nộp tô đều như vắt chanh. Kiếm khá nhưng tôi chả để được đồng khặc nào ông ợ. Nghèo vẫn hoàn nghèo.
Thế từ hồi mở lò có ai đến thách đấu san lò không? Tôi hỏi:
He he, Thành râu cười: toàn tôi dẫn quân đi san lò thằng khác. Tôi ra thành phố, oánh cho mấy câu lạc bộ chạy dư vịt. Học sinh chạy hết xuống tôi.
Thế mày dạy đệ mày môn võ gì mà kinh thế?
Thành râu cười ha hả:
Tôi dạy chúng nó Thiếu lâm ông ợ.Tôi biết khặc gì về Thiếu lâm đâu. Nhưng nói dạy các môn khác thì không hút hàng ông ợ. Vả lại môn chó nào chả bắt nguồn từ Thiếu lâm. Tôi coi phim chưởng rồi nghĩ ra mấy bài quyền cổ quái dạy chúng nó. Kỹ thuật thì tôi xào nấu từ ka ra te, thái cực đạo, ủ su. Nhưng chủ yếu là tôi rèn cho chúng nó thể lực ông ợ. Kỹ thuật mình ít nên mình dạy từ từ. Một quả đấm tôi bắt chúng nó tập vài tháng, thế lại đâm ra hay. Vào thi đấu đệ tôi nhảy vào đấm túi bụi, thắng như trẻ tre. Có lần ông quan chức ngành võ xuống lò tôi xem bọn đệ  đi bài cổ quái quyền do tôi nghĩ ra. Ông này xem xong còn phát biểu:Baì này hồi trẻ tôi đã được luyện. Đây là vốn quí cha ông truyền lại cần phải được bảo tồn và phát triển . Tôi nghe cứ bấm bụng cười thầm. Có lần phóng viên báo thể thao tỉnh còn xuống viết bài. Tôi phán đại đây là môn thiếu lâm tây kinh do đại sư thiếu lâm chạy nạn nhà thanh sang truyền thụ. Thế mà cũng tin mới lạ.  Thanh hóa bọn tao cứ cái gì có chữ tây là thích. Dân tây đô mà.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét