Tôi và thằng Đức thường leo lên sân thượng tòa nhà b6 của ký túc xá của trường thể thao Cái sân thượng ấy có những thanh sắt chữ u gắn vào tường làm thang nhưng anh em tôi thì không bao giờ dùng. Chúng tôi bám vào ống thoát nước làm bằng sành leo lên như khỉ. Tòa nhà cũ kỹ với xi măng lở loét nên cái ống sành ấy có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Cứ tưởng tưởng tượng cảnh ôm ống sành rơi từ tầng năm xuống đất là lạnh gáy nhưng chính điều ấy làm chúng tôi khoái chí mỗi khi leo lên mà vẫn an toàn lành lặn. Anh em tôi thường nằm ngắm sao và tâm sự với nhau về tương lai của mình sau khi tốt nghiệp. Một hôm sau khi nhỡ tay làm gãy răng thằng bạn tập. Đức rủ tôi leo lên mái. Chúng tôi nằm im , không ai nói gì, một lúc sau tôi quay sang thấy thằng Đức tràn trề nước măt….nó khóc. Nó baỏ tôi Tao thương thằng Bắc quá, vì tao mà nó gẫy răng. Nhà nó nghèo, lại ở xa. Nhưng tao không biết làm thế nào được. Không phải tao lỡ tay đâu, tao cố tình đánh nó đấy.
Tao là thằng bệnh hoạn, chả dấu gì mày, tao thực sự là thằng bệnh hoạn. Mỗi khi thi đấu với anh em, bất cứ thằng nào kể cả mày. Trong tao đều bùng lên ước muốn điên rồ là được bẻ gẫy xương tay chúng mày, dập chỏ vỡ mặt chúng mày,thúc gối vỡ hạ bộ chúng mày đánh cho chúng mày máu me lênh láng. Tao thèm được nghe tiếng xương gẫy răng rắc, thèm được nhìn thấy đối phương lăn lê bò toài dưới chân, thèm được dùng hết sức của mình trong những chiêu thức được học…..tao thèm được đi đến tận cùng của nghệ thuật chiến đấu để sinh tồn. Trong tao có một con thú mà tao vất vả lắm mới chế ngự được nó. Mỗi lần ăn đòn của bạn tập, con thú ấy lại bùng lên xúi dục tao lao vào bạn tập và bung ra những gì man rợ nhất. Tao cố gắng đè nén con thú ấy xuống nhưng chính sự đè nén ấy làm tao đau đớn. Tao không biết phải làm gì nữa. Con thú ấy nó cứ to dần lên, tao sợ đến một lúc nào đó, nó làm tao phát điên lên mất. Hôm nay con thú ấy chiếm được tao trong một giây đồng hồ thôi mà thằng Bắc đã gãy mẹ răng rồi. Bây giờ tao ân hận nhưng lúc được táng vào mồm nó tao khoan khoái không sao tả xiết. Tao là thằng bệnh hoạn đúng không mày?
Tôi im lặng không trả lời. Tôi biết nó nói thật. Tôi đã nhìn thấy cặp mắt nó lóe lên những tia hung dữ khi đấu tập, tuy ngắn ngủi nhưng cũng làm tôi lạnh gáy. Tôi không biết phải giúp nó như thế nào. Nhiều trận đấu, nó chỉ thủ và thỉnh thoảng tung ra những đòn rời rạc chậm chạp lấy lệ. nó ăn đòn túi bụi nhưng dường như sự đau đớn khi bị ăn đòn làm nó thích thú. Nó như cái lò xo mà khi ăn đòn chính là lúc cái lò xo ấy nén xuống. Tôi mơ hồ cảm thấy nó bệnh thật rồi, bệnh gì thì tôi không biết.
Cuối năm thứ 3 thì thằng Đức liên tục bỏ học. Nhiều lúc nó mất mặt cả tuần. Tôi bảo nó, mày bỏ thế này thì thi thế điếu nào được. Nó cười khà khà: Đỵt mẹ tốt nghiệp xong thì cũng đến như Tường dấm thôi, báu đéo gì.
ThầyTường là giáo viên dạy thể dục cấp hai của anh em tôi. Ấn tượng về thầy còn đọng lại trong tôi là cái áo vét vạt thủng lỗ chỗ thầy mặc bất kể đông hay hè. Tài sản đáng giá nhất của thầy là cái đồng hồ pôn zốt, giải thưởng mà thầy đạt được trong giải điền kinh từ năm nảo năm nào. Thầy có tật đánh dắm bum bủm nên có biệt danh Tường dấm. Thầy chả ngượng ngùng gì về cái tật xấu ấy. Thầy bảo,tao nghèo đéo có tiền cắt trĩ nên chúng mày thông cảm. Dắm tao là dắm rau muống dõng dạc hào hùng chứ đéo ngấm ngầm hiểm độc xôi thịt như dắm lão Tâm hiệu trưởng….
Cứ sau nhưng lần mất mặt mấy ngày thì thằng Đức lại xuất hiện với hầu bao xủng xoẻng. Nó bao cả phòng ăn nhậu tới bến. Tôi cũng chả biết nó lấy đâu ra tiền, hỏi thì nó đánh trống lảng. Có lần nó quay về trường với vài mũi khâu trên mặt, hay cái mặt bầm tím. Anh em tò mò thì nó bảo về lò tập nên chấn thương vớ vẩn. Nhưng tôi thì biết rõ là nó xạo. Gặng hỏi nó mấy lần thì nói : Chuyện này không kể được, nếu tao hé răng ra thì chúng nó GIẾT CẢ NHÀ TAO.Mày chỉ cần hiểu nôm na là tao đi thi đấu ăn tiền ở võ đài đen…thế thôi. Giải thưởng thì lớn lắm nhưng tao không đánh vì tiền. Tao đánh vì cái gì thì mày biết rõ rồi đấy.
Võ đài đen là dạng thi đấu do những ông trùm giang hồ tổ chức, chúng tôi chỉ nghe loáng thoáng về nó chứ không có thông tin nào cụ thể. Nhìn những chấn thương và những xếp tiền giải thưởng dày cộm của thằng Đức mang về thì tôi hiểu sự khốc liệt của kiểu thi đấu này. Thằng Đức thì ngày càng ngập sâu vào cái xã hội phức tạp ấy.Thỉnh thoảng lại có những nhân vật mờ ám đi ô tô sang đón nó. Nó bỏ học hẳn và chỉ lên trường khi cần vài ngày nghỉ ngơi giữa những trận đấu. Đức đang thoả mãn con thú tiềm ẩn trong nó. Đức tâm sự với tôi rằng:
Tao nói thật với mày. Võ thuật chỉ hiện ra khi mày phải nhìn đối phương qua con mắt mờ đỏ vì chảy máu. Võ thuật chỉ rõ nét khi mày dùng nó để tìm kiếm sự sống. Đặt mình vào ranh giới giữa sống và chết mày sẽ hiểu mày có những gì và mày là con người như thế nào. Cảm giác chiến thắng sau khi đối thủ gục ngã là thứ cảm giác sung sướng nhất mà tao được hưởng.và khi phải chiến đấu để tìm cho mình con đường sống thì mày sẽ thấy rõ võ thuật chân chính là như thế nào. Ỏ đó không có chỗ cho mày lùi bước,không có đất cho mày vờn múa, không có thời gian cho mày chớp mắt và mọi sai lầm của mày sẽ phải trả giá ngay lập tức bằng máu của chính mày.Ôi ! nhìn chúng mày nhảy nhót đấm đá ăn điểm rồi vỗ ngực tự hào với những huy chương vớ vẩn mà tao thấy thương chúng mày quá.
Nghe nó tâm sự. tôi lại thở dài. Tôi hiểu nó muốn nói gì.
Một hôm thằng Đức bảo tôi: Hôm nay tao đánh với một thằng lạ lắm. Võ nó toàn võ mẹ đẻ nhưng nó chịu đòn khủng khiếp. Tao đánh gãy tay nó lòi cả xương ra mà nó vẫn nhe cười lao vào như không. Mãi đến khi tao đá vỡ mũi nó thì nó mới chiụ đo ván. Tao có địa chỉ nhà nó ở Sơn la đây rồi. Tao phải dò la xem nó tung tích như thế nào. Nghe đâu nó về nhà phục thuốc. Mai tao nhảy xe lên Sơn la xem sao. Cái võ nó học ấy có chỗ độc đáo. Oánh đài đen nếu không phải máy đấm thì cũng phải là máy chịu đòn.ĐM. thằng ấy tao nể nó đấy……
Sau hơn tuần thì Đức từ sơn la về. Tôi háo hức hỏi nó đã học được bí quyết chịu đòn chưa? Nó bảo :tao học được rồi nhưng không thể truyền cho mày được. Tao không tiếc mày cái gì đâu nhưng cái phương pháp này thì mày không nên học.
Thằng Đức từ đó nổi danh trong giới đài đen. Nó hầu như không để thua trận nào. Đến một hôm nó sang trường mặt thẫn thờ. Nó tâm sự với tôi: Cái tay Hiệp gia lâm ấy….nó chết rồi. Tôi hỏi: Hiệp gia lâm nào? Nó bảo, Hiệp gia lâm là cái tay đấu với tao nửa năm trước. Nó ăn đòn cùi chỏ của tao vào đầu bị tụ máu não. Chắc điếu biết mà đi mổ nên hôm qua lăn quay ra chết. Tao giết người rồi mày ạ. Tôi bảo, mày chỉ nghĩ vớ vẩn, diệu say, cảm gió thăng là chuyện bình thường, liên quan điếu gì đến mày. Thằng Đức im lặng không nói gì. Hôm sau nó mang hết tiền mà nó kiếm được mò sang nhà Hiệp gia lâm. Nó cho vợ Hiệp gia lâm toàn bộ số tiền ấy.
Sau vụ đó thì Đức bỏ hẳn không đánh đài đen nữa, Nhưng nhiều anh em trong giới võ thuật lại thay nhau lao vào con đường ấy và kết cục của họ đều đau xót. người thì thân tàn ma dại. Người thì thành giang hồ cộm cán rồi chết trong tù…..
Về sau thằng Đức kể với tôi rằng cái bí quyết chịu đòn ấy chính là thuốc phiện. Những võ sĩ mà mắc nghiện thì đến 90% là do dùng thuốc phiện để tăng sức lực trong những trận đài đen. Và chính nó cũng đang mắc nghiện thuốc phiện.
Dạo ấy, thông thương với Tàu đang phát triển. hàng hóa buôn lậu tràn về Hà nội theo những chuyến tàu. Thằng Đức bảo tôi. Tao tính rồi, có khi tao tìm đường vượt biên, sang hồng công ở đó mới có những sân chơi thực sự cho những thằng như tao. Ở đây thì chỉ có mấy thằng vớ vẩn liều mạng. Đánh với chúng nó chả hứng thú điếu gì. Muốn sang đó phải có nhiều tiền, tao sẽ nhảy tàu lên biên giới xem có cửa gì không.
Thế là thằng Đức biết mất. Nó đi biền biệt.
Một hôm công an về trường tôi điều tra về thằng Đức. Hóa ra nó lập băng cướp trên tàu. Cảnh sát hình sự truy đuổi nó gắt gao mà không bắt được. Tuần trước họ suýt bắt được nó nhưng cả ba anh hình sự bị nó ném ra khỏi tàu may mà không chết. Nó đang có lệnh truy nã toàn quốc.
Rồi chúng tôi tốt nghiệp ra trường. Thằng Đức vẫn không có tin tức gì. Nó cứ như biến mất khỏi thế giới này vậy.
Đức nằm trên chiếc gường sắt. Thân hình cao to của nó giờ chỉ còn là bộ xương gày đét như lún mất trên chiếc đệm trải ga cáu bẩn của bệnh viện. Nó đắp cái chăn mỏng chỉ để thòi ra cái tay dài nghêu, đen đủi và khẳng khiu như cành gỗ lũa. Khuôn mặt đẹp trai với đôi mắt dữ dội ngày nào giờ chỉ còn trơ cái sọ trọc lốc với hai xương gò má nhọn hoắt.Ánh mắt nó lờ đờ nhìn tôi rồi hấp háy thay lời chào. Tôi nghẹn ngào cúi xuống bên nó. Nước mắt tôi ứa ra. Thằng Đức lầu bầu chủi tục bằng cái giọng ngọng ngịu vì lưỡi nó đang sưng lên. Khóc khóc cái đéo gì.
Bà y tá vo nắm giấy vệ sinh đút vào mồm nó để thấm rãi rớt. Bây giò tôi mới để ý cạnh đầu gường là cái thùng to tướng chứa đầy những nắm giấy vệ sinh thấm đầy dãi dớt. Thằng đức đưa mắt cho bà y tá đi ra rồi nó bảo tôi: Tao còn ít thời gian lắm. Tao trúng phải độc trung chi độc của thằng Mạnh thổ, cái thằng quê Sơn la ấy. Giờ đi của tao sắp đến rồi. Mày ngồi đây với tao một lát. Rồi thằng Đức ề à kể chuyện cuộc đời giang hồ của nó….
Tự kiểm duyệt….cắt phần này.
…….
……..
Tao đi khắp đất nước, vừa trốn lệnh truy nã vừa tìm hiểu xem nền võ thuật nó như thế nào. Nghe tiếng đâu có cao nhân là tao mò đến. Mới đầu tao chỉ xem thôi, nếu thấy lão nào thú vị thì tao xin đấu thử. Nhiều chuyện hay phết. Tao rút ra kết luận là đến 90% các bậc võ sư chưa từng đánh nhau bao giờ. Nhiều thầy nổi tiếng hóa ra chỉ là hư danh. Có lần tao chém một võ sư lừng danh đến ba nhát mà ông này vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra với mình mà phản xạ của ông ấy thì thua cả thằng chưa từng học võ
Nhiều ông xưng hùng xưng bá thực ra là nhờ mấy tay đệ tử hổ báo chứ bản thân các vị ấy thì nhát như thỏ đế. Thấy tao thách đấu là mang võ đạo ra để từ chối…chết cười. Có vị còn sai lũ đệ rình chém tao. Tao điên tiết nửa đêm mò vào tổ đình tóm cổ lão ấy dúi đầu vào bàn thờ oánh cho bết xết lết.
.
Nhiều tay học được vài thứ vớ vẩn mà cứ tưởng mình là cao nhân đắc đạo nhảy ra mở lò thu nhận học sinh kiếm tiền kiếm danh. Những tay này thì nhiều không kể xiết. Tự khoác cho mình và cái môn phái tạp nham của mình cái áo mờ ảo huyền bí để che cái gốc bịp bợm.lừa đảo. Tao đập mấy tay này tan nát trong sài thành nhưng cái lũ ấy nhiều quá đập không xuể nên đành kệ mẹ chúng nó….
Tao đã từng diện kiến nhiều cao nhân giác đấu thời xưa. Cái thời mà mang quan tài ra để cạnh võ đài ấy Các vị này đều già rồi. và có cái nhìn cực kỳ đúng đắn và làm tao hết sức khâm phục về võ học. Chỉ tiếc là các vị ấy không thu nhận đệ tử
Thằng Đức ho dữ dội, dứt cơn ho nó bảo tôi: khi nào tao đi, mày mặc cho tao bộ võ phục nhé, Thắt đai trắng thôi,….tao thú thật là tao vẫn chưa biết đéo gì về võ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét