Chủ Nhật, 30 tháng 12, 2012

Xe cổ


Ngài chuyên viên phát triển của quĩ Canada là tay mê xe cổ. Sự hiểu biết thâm sâu của ngài về các đời xe cổ luôn khiến tôi kinh ngạc. Ngài có thể ngồi say sưa hàng tiếng đồng hồ chỉ để nói về vẻ đẹp và lịch sử đi kèm với những chiếc xe trong bộ sưu tập của ngài. Kết thúc bài diễn văn bao giờ ngài cũng chốt một câu chắc như đinh đóng cột mà tôi không tiện dịch đó là If that car had a cu…t, I would fu…k it.

Một hôm, ngài hớt hải chạy như bay vào phòng tôi vừa nói vừa thở hổn hển: Mày giúp tao một việc khẩn cấp ngay và luôn. Nếu mày thành công tao sẽ sẵn sàng chi cho mày $2000 cộng với việc đánh giầy cho mày một tuần.Thấy có hơi tiền, tôi hào hứng ngay. Nói nhanh đi, với 2000 thì có việc có gì là khó đâu:Ngài vội vàng giải thích: Tao đi mát xa ở khách sạn ven hồ. Mát xa xong tao đi tìm nhà vệ sinh nhưng tìm mãi không được đành mò ra vườn để đái , mài biết tao đái trúng cái gì không…..nóc một chiếc xe cổ. Tao mất cả tiếng để bới đúng cái chỗ tao vừa đái. Nàng lộ ra với vẻ đẹp tuyệt mỹ. Đó là chiếc renault cửa ngược đời 1953 mài ơi. Tim tao đập thình thịch, huyết ấp tao lên tới 300. tao đứng đần ra ngắm phần lộ ra của nàng cho đến khi tay bảo vệ phát hiện ra tao. Nhìn hai bàn tay đầy bùn đất và vẻ mặt thẫn thờ của tao, hắn khuyên tao giọng rất thông cảm: ở việt nam sau khi ỉa bậy không nhất thiết phải chôn cứt làm gì. Cứ ỉa bậy và chó sẽ take care the rest. Tao thank you ầm ĩ và chuồn thẳng về đây gặp mài.Đây là việc của mài. Hãy đến đó càng sớm càng tốt và mua lại cho tao chiếc xe đó bằng bất cứ giá nào.Thấy ngài hăng quá, tôi vội bảo: thế nhỡ chôn lâu nó gỉ mẹ hết rồi thì có mua không? Ngài trợn mắt gằn giọng. Gỉ cũng mang nàng về cho tao với bất cứ giá nào. Thế là ngay hôm sau tôi và thằng bạn tôi lên khách sạn thương mại Ngọc khánh. Vào thẳng phòng giám đốc tôi đặt vấn đề mua lại chiếc xe đã bị vùi sau vườn. Tay giám đốc gạt phắt đi. Thôi chúng tôi không bán đâu. Các ông đào bới hỏng hết vườn của chúng tôi thì tiền bán xe không đủ tiền làm vườn. Thấy vậy ông bạn tôi nói: thưa chú, chúng cháu sẽ đảm bảo không để bất cứ xáo trộn nào trong khu vườn của chú và riêng chú chúng cháu xin tặng 5 triệu. Ông giám đốc thay đổi thái độ ngay. Thế cái xe các chú trả bao nhiêu? Năm triệu nữa được không chú. Tôi mạnh dạn xuống giá. Ông giám đốc gật ngay sợ chúng tôi đổi ý, việc mua bán diễn ra trong vòng nửa tiếng đồng hồ. Mua bán xong ông giám đốc thổ lộ: Suýt tuần trước tao bán sắt vụn .

Sau khi bới chiếc xe lên, chúng tôi đưa nó về ga ra Ngọc khách và dưới sự giám sát khắt khe của chuyên gia ô tô người Úc, chiếc xe đã được phục chế nguyên bản và lăn bánh sau đó một năm. Về sau, ngài chuyên viên cố gắng để đưa chiếc xe đó về nước nhưng thủ tục quá khó khăn nên đành ngậm ngùi bán lại. Chiếc xe này được vinh dự tham gia vào bộ phim một người mẽo thầm lặng và thằng Pín bạn tôi chính là diễn viên cầm lái trong bộ phim đó. Tìm hiểu thêm tôi mới biết chiếc xe này là quà tặng của chính phủ Pháp cho bác sĩ Võ Tánh và nó đã từng lăn bánh trên những nẻo đường việt bắc với bác sĩ Võ tánh và bác sĩ Phạm ngọc Thạch, vị bộ trưởng đầu tiên của VNDCCH.

Nó đây.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét