Đang ngồi gà gật trong văn phòng thì di động của tôi đổ chuông. Nhìn số lạ hoắc tôi đã định không nghe nhưng nghĩ thế nào lại bấm ok. Đầu dây bên kia một giọng nói hồ hởi. Toa đây, Phú đây, moa khỏe không. Công việc thế nào ,Hiện đang làm gì. vợ con khỏe chứ. Vợ làm gì rồi…… À à..tôi cố kéo dài thời gian lục lại trí nhớ. Một loạt cái tên phú chạy tẹt qua đầu………Phú điên, đúng nó rồi, bạn học hồi cấp ba hơn 20 chục năm không gặp nhưng giọng nói của nó thì vẫn thế. Đề phòng trước thì hơn, Tôi lấy giọng buồn buồn trả lời nó.Phú hả, cảm ơn anh đã hỏi thăm, từ sau dạo đi viện mổ thận về thì tôi khỏe rồi anh ạ. Hiện nay tôi đang làm cho công ty bảo hiểm nhân thọ. Bà xã tôi thì cũng kinh doanh nhì nhằng….bán hàng đa cấp ấy mà…tôi úp mở. Hố hố… tôi cười thầm. sau câu trả lời này chắc nó tịt mọi ý định không trong sáng, gì thì gì chứ tôi ngán đến cổ mấy vị bán bảo hiểm với kinh doanh đa cấp lắm rồi.. Nhưng không, vẫn cái giọng hồ hởi ấy nó nói:Moa mở phòng răng đầu phố nhà toa, sáng mai khai trương, toa ra ủng hộ cho đắt hàng, lấy tí cao răng rồi anh em hàn huyên , lâu quá rồi không gặp….phải ra đấy nhé , đừng bắt moa mang kiệu vào nhà rước nhé…thế nhé ô rơ voa. Nó cúp máy cái rụp.Thôi được, mai đi xem nó làm ăn thé naò, trước là ủng hộ ông bạn, hai là lâu rồi tôi cũng chưa chăm sóc bộ nhá.Hôm sau tôi có mặt từ sớm ở phòng răng của nó. Bà nha sĩ gầy đét tuổi ngoại 50 ngồi lấy cao răng cho tôi, vừa lấy bà ấy vừa giảng giải về tác hại của răng sâu làm tôi sợ chết khiếp. Hóa ra tỉ lệ người chết vì những bệnh về răng miệng cao hơn tỉ lệ người chết vì ung thư. Sau khi lấy xong thì Phú điên xuất hiện. Nó mời tôi vào phòng riêng vẻ mặt rất nghiêm trọng. Nó bảo:Chỗ anh em tôi không dám dấu ông, nhân viên của tôi vừa báo cáo là cái răng khôn của ông mọc lệch 90 độ. Răng này mọc lệch là rất nguy hiểm. Theo nghiên cứu của tổ chức y tể thể giới, những người răng khôn mọc lệch có tuổi thọ trung bình rất thấp. Theo diễn đàn lý số thì răng khôn mọc lệch là triệu chứng của tán gia bại sản. tôi nói vậy mong ông lưu ý. Theo tôi ông nên nhổ phứt nó đi.Gì chứ nhổ răng thì tôi tuy chưa nhổ bao giờ nhưng đã từng đưa con đi nhổ mấy lần, thấy cũng đơn giản. Cái răng mọc lệch này nhiều lúc cũng làm tôi khó chịu nhất là khi xơi thịt gà. Ăn xong kì cạch xỉa răng đến khổ. Tôi chặc lưỡi: ờ thì nhổ. Ông chọn cho tôi nhân viên có tay nghề cao ấy nhế. Phú điên hồ hởi. Ông yên tâm đi, bà nhân viên vừa lấy cao răng cho ông ấy là bác sĩ đầu ngành về răng, bà ấy vừa kết thúc nhiệm kỳ chuyên gia của mình tại Angeri, hiện đang làm chuyên viên tại viện Việt nam Cu ba. Trình bà ấy thì ông không phải xoắn.Thế là tôi lên ghế, há hốc mồm để bà nha sĩ tác nghiệp. Cầm tấm phim chụp răng của tôi, bà chắt lưỡi, ái chà chà , chân răng móc sâu quá, phải cắt trước. Thế là cái máy cưa chạy xè xè trong mồm tôi, cắt cái răng khôn của tôi ra làm bốn. Sau đó bà ấy lấy cái xà beng. ấn hàm tôi xuống và ra sức bẩy. Tôi chỉ nghe trong mồm kêu khục khục mà chưa thấy mẩu răng nào rơi ra. Bà ấy cứ mắm môi vào mà bẩy mặc cho tôi đau suýt ngất. Hì hục hơn một tiếng đồng hồ, bà ấy mỏi tay quá nên cho tôi ngậm mồm nghỉ giải lao.Bà ấy gọi mấy nhân viên ra một góc thầm thì hội chẩn, thỉnh thoảng lại ném về phía tôi ánh nhìn đầy nghi ngờ. Tôi hoảng quá,nghĩ thầm, bỏ mẹ. bây giờ răng cắt ra rồi, chẳng lẽ lại về thì cũng không ổn. thôi đành phải làm nốt cho xong.Lại kì cạch thêm một tiếng nữa, lần này bà ấy cắt sâu thêm hi vọng sẽ bẩy từng mẩu răng ra dễ dàng. Nhưng không, cái răng của tôi mặc dù bị cắt tan nát nhưng vẫn trơ trơ. Hàm tôi mỏi rã rời, nước dãi chảy ròng ròng hòa với máu trông gớm ghiếc. Bà nha sĩ bắt đầu văng tục, còn tôi thì há hốc mồm chả nói được gì nhưng trong bụng thì gào mả bố thằng phú điên lên. Ba tiếng trôi qua, bà nha sĩ bắt đầu hoảng khi nhìn thấy tôi mặt tái mét. Bà ấy vào phòng phú điên báo cáo. Lúc sau thì phú điên ra, nhòm vào mồm tôi, nó phán: Bà không làm được ca này đâu, điện thoại cho bác sĩ Hinh ngay. Nói ông ấy đến khẩn trương. Quay sang tôi Phú điên bảo: Bác sĩ Hinh đến là nhất ông đấy nhé, bác sĩ bận lắm vì đang làm trưởng khoa răng bệnh viện quốc tế. Chả thèm nói gì tôi nhắm mắt lại giả vờ ngủ.Lúc sau thì bác sĩ Hinh đến, ông này với lấy cái xà beng rồi ấn hàm tôi xuống. Bục… bục… bục… bục. bốn nhát bẩy bốn mẩu răng của tôi rơi ra. Cả phòng răng xúm quanh vỗ tay vang dội. Qua làn nước mắt tôi nhìn vị bác sĩ khả kính. Rồi tôi nhỏm dậy dụi mắt nhìn kĩ hơn. Bác sĩ Hinh, ôi trời ơi, chính là thằng Hinh ú ớ đang làm thợ ở của hàng bán lốp ô tô Hai bà trưng. Thình thoảng tôi vẫn đánh xe ra cho nó làm lốp. Tôi thích thằng này làm lốp vì nó khỏe như vâm và tay nghề thuần thục. Mỗi tội nó bị câm, câu duy nhất nó nói được là ụa ụa ớ.Sau vụ đó tôi phaỉ lên viện răng hàm mặt để lấy nốt chân răng còn sót trong hàm. Phú điên đóng cửa nhà răng lúc nào tôi cũng không rõ,bây giờ chỗ đó là cửa hàng bán quần áo. DCM Phú điên.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét