Sếp gọi tôi lên bảo. Vụ này tao chắc mày rất khoái vì hợp với mày. Chiều nay mài ra sân bay đón thiếu tá Cu tít. Ngài là đặc vụ bảo vệ yếu nhân và mày sẽ đi cùng ngài trong suốt thời gian ngài ở đây. Nên nhớ mọi yêu cầu của ngài phải được thỏa mãn trong thời gian nhanh nhất. Thấy tôi đần mặt ra vì nhớ tới thằng đồng tính mù xoa trong đoàn bộ trưởng sang thăm tháng trước , ngài trợn mắt gằn giọng :Nghĩa là nếu thiếu tá muốn nuôi thỏ thì mày phải đi mua cà rốt. Hiểu chưa?. Nhiệm vụ cụ thể của ngài tao không rõ vì đó là bí mật quốc gia nhưng tao được biết một phần trong đó là huấn luyện cho mày những kỹ năng cần thiết cho việc bảo vệ ngài thủ tướng và phu nhân trong chuyến công du sắp tới.Ái chà, dcm, phen này ,tôi, thằng lái xe quèn nhảy vọt phát lên làm đặc vụ.
Tôi ra sân bay đón thiếu tá cu tít và để bắt đầu cho luyện tập cho nhiệm vụ quan trọng sắp tới tôi quyết định dùng khả năng phán đoán để nhận ra ngài thiếu tá cu tít trong đoàn người đông đúc bước ra từ khoang cửa sân bay. Gập tờ giấy biên tên ngài đút vào túi, tôi bắt đầu soi từng người một. Tôi đặc biệt chú ý tới những người to cao kính đen vét xám. Đang định tiến đến một người như vậy để hỏi thì bỗng có một bàn tay đập bộp vào vai tôi và một giọng nói nhỏ nhưng sắc: Đi thôi, chúng ta không có nhiều thời gian để mất.Đầu tiên, hãy đưa tao về khách sạn. Nhìn vẻ mặt lớ ngớ của tôi, ngài nói thêm: Nhân tiện, tao là Cu tít người mà mày phải đón hôm nay.
Thiếu tá cu tít chả giống gì người mà tôi mường tượng. Ngài còn thấp hơn cả tôi với cái đầu hói bóng và cái bụng to đùng.
Ngồi trên xe tôi đánh bạo hỏi: sao ông biết chính xác là tôi? Ngài cười khẩy: Tao còn biết mày ỉa đùn ra quần bao nhiêu lần hồi học mẫu giáo cơ.Thế ngài ra đàng nào mà tôi không thấy nhỉ?. Những người như tao không đi theo lối thông thường để có thể bị nhận ra. Chà chà! Đặc vụ bảo vệ thủ tướng có khác. Tôi tắc lưỡi khâm phục.
Suốt thời gian ở VN, tôi được Cutít mở mắt. Ngài dạy tôi cách đi đứng chọn vị trí và quan sát đám đông để tìm ra những nhân vật khả nghi. Cặp mắt sắc lẹm loang loáng của ngài không bỏ sót cái gì. Tôi tiếc hùi hụi vì việc quan trọng nhất là kỹ năng lái xe hộ tống thì ngài không dạy vì ngài bảo: Tao mới là người cần học lái xe ở VN chứ không phải mày. He he.
Nhiệm vụ tiền trạm của ngài cuối cùng cũng xong. Ngày cuối cùng ngài cho tôi nghỉ và ngài cũng tự cho phép mình thư giãn lang thang phố cổ Hà nội.
Đến chiều, chuông điện thoại của tôi bỗng reng reng. Đầu dây bên kia là thiếu tá cu tít. Vẫn là những mệnh lệnh ngắn gọn: Mày đến khách sạn ngay. Tao chờ ở sảnh.
Lao vội đến khách sạn tôi thấy thiếu tá đang ngồi với hai người lạ mặt. Quay sang tôi ngài bảo: mày phiên dịch cho tao. Đây là hai công an hình sự phường hàng trống. Tao đi dạo bờ hồ bị kẻ gian thón mất cái ví, máy ảnh, cả i phone lẫn Ipad nữa.
Thôi, bỏ mẹ tôi rồi.
thôi bỏ mẹ, điếu gì ông này chọn vị trí quan sát kẻ khả nghi kiểu điếu gì mà để trộm nó thó đồ. tài tài là.
Trả lờiXóa