Thứ Hai, 10 tháng 12, 2012

Bạn tôi


Đó là vào những năm 95 thế kỷ trước….
Hôm đó rỗi rãi, tôi lang thang ra cái quán nghèo đầu rặng phi lao ngồi uống rượu. Một mình ngồi giữa bạt ngàn phi lao và cát trắng, và loạn thạch, ngắm những cơn sóng đục ngầu va vào vách đá, xa rời chốn thị thành ầm ĩ, tự nhiên tôi thấy  thư thái   lạ lùng.
Đang nhâm nhi chén rượu bỗng có tiếng vó câu lốp cốp tiến lại. Dừng cương trước quán, tráng sỹ nhìn tôi  chăm chú. Mặc dù không ngước lên  tôi cũng cảm nhận được luồng mục quang của tráng sỹ nọ đang chiếu vào mặt mình.Vừa điểm nhanh những ân oán gần đây tôi vừa đảo mắt xung quanh tìm vũ khí. Cái cọc tre chống lều có vẻ hợp lý tuy hơi nhỏ nhưng độ dài thì đúng bằng cây tề mi côn tôi vẫn thường luyện. Yên tâm, tôi từ tốn ngước lên nhìn, bắt đầu từ đôi giầy cổ quái mà tráng sỹ nọ đang mang. Có lẽ tôi chưa được nhìn thấy đôi giầy nào lạ như vậy, nó trông như giầy lính Mỹ ngoại trừ cái mõm được khoét lỗ lòi cả ngón chân ra. Tôi dừng lại khá lâu ở cái thắt lưng to bản treo lủng lẳng khẩu côn bát đen ngòm. Đúng lúc ấy, tráng sỹ nọ cất tiếng:
  Nhìn khặc gì mà nhìn kỹ thế. Quên cố nhân rồi hả?
Nghe chữ “Khặc” quen quen, tôi giật mình đứng vụt dậy…….
Kỵ sỹ cũng nhảy phắt xuống ngựa,dang rộng hai tay thét tướng lên: Tao đây, Bình ơi. Thành râu đâyyyyyyyyyyyyyyyy.
Chúng tôi cười ha hả vỗ vai vỗ lưng nhau đôm đốp rồi cùng buớc vào quán. Liếc nhìn chai riệu trắng và đĩa khô mực, Thành râu đập bàn gọi chủ quán: Bà chủ luộc cho mấy con cua, còn bao nhiêu riệu mang hết ra đây, có ông bạn quí từ Hà nội xuống chơi, không thể tiếp đãi lem nhem được. Quay sang tôi, nói hỏi:
Dạo này làm ăn như nào, nghe anh em nói ông cũng vất lắm hả. Nghề ngỗng gì chưa?
Tôi cười cười: Nghề chó gì đâu, theo ông già đi phụ xe. Tốt nghiệp đại học xong, tôi không xin được việc nên bám càng ông cụ kiếm hào. Anh em cùng lớp với nhau ông lạ chó gì, xin việc thời này không phải dễ. Hôm nay đưa khách xuông đây nghỉ mát.
Thành đập bàn hể hả: ông chẳng khác khặc gì tôi. Tốt nghiệp xong tôi xin về sở thể dục thể thao Thanh hoá làm phong trào. Cứ tưởng đơn giản nào ngờ ngồi chờ hai năm nay rồi vưỡn chưa thấy gọi. Nhân mùa nghỉ mát mượn ông già con ngựa ra bãi biển cho dân du lịch thuê chụp ảnh. Mẹ kiếp, kiếm khá phết ông ợ, trừ tiền cỏ, tiền sơn con ngựa thành ngựa vằn mỗi vụ cũng đút túi dăm trẹo. Nào nào uống đi ông.


Thành râu là bạn cùng lớp với tôi ở trường thể thao từ sơn. Nó là dân Quảng xương, một huyện nghèo Thanh  hoá. Mới đầu nó học khoa bơi lội, sau khi nhập học thì nó xin chuyển sang khoa võ thuật. Nó nói với tôi rằng. Quê tao miền biển, thằng khặc nào mà chẳng biết bơi, mình học xong về mở lớp bơi ở quê thì chó nó học, chả đói thối mồm. Chuyển sang anh đấm đá này may ra có tương lai tí…chứ bơi lội thì chắc chắn là…đớp kứt.

Khoa võ thuật thường là những tay vận động viên hết tuổi sang học nên anh nào cũng có nghề, chỉ riêng Thành râu là học từ đầu nên vất vả. Tối tối nó thường sang nhờ tôi dạy thêm. Quí tính nó thẳng thắn, tôi cũng truyền dạy nhiệt tình. Thành râu vụng về nhưng sức khoẻ thì phải nói là ghê gớm. Dậy cho nó tôi cũng thấy khoái……

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét